Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Phan_57
Thật lâu sau, Tiểu Ba nhẹ giọng nói: “Em nghĩ anh nói rất đúng, mấy năm nay em vẫn vô ý coi những cô gái khác đều đối lập với cô ấy, cuối cùng là em muốn tìm một người không nói một câu nhưng lại có thể mang đến cảm giác rất an tâm, cho dù trên người không có đồng nào cũng có thể vui cười sống tích cực, nhìn nhau giữa đám người huyên náo cũng có thể hiểu được ý của đối phương, dù xảy ra chuyện gì, cũng biết đối phương sẽ không rời bỏ, không bỏ mặc mình.” Tiểu Ba ngẩng đầu, nhìn vào đám mây đỏ trên đầu ngọn cây, “Nếu từ trước không có, có lẽ em đã sớm kết hôn, nhưng vì đã từng có, biết trên đời này thật sự tồn tại cảm giác ấy, nên em không chịu chấp nhận.”
Năm đó Tiểu Ba gặp phải áp lực cuộc sống quá lớn, tương lai vô cùng tăm tối, có thể giãy giụa tiếp tục sinh tồn đã là rất tốt rồi, anh vốn không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện tình yêu, mà đến khi anh bắt đầu suy xét chuyện này, mới phát hiện tình yêu tốt đẹp trong cuộc đời anh đã sớm tới từ khi nào, chỉ có điều, khi anh hiểu ra, phát hiện ra điều đó thì nó cũng đã mất rồi.
Anh Lí hung hăng hút điếu thuốc, nói: “Kì Kì rất tốt, nhưng mày và cô ấy đã sớm thành người của hai thế giới, người ta là sinh viên tốt nghiệp trường Thanh Hoa danh tiếng, đi du học nước còn mày là cái gì? Ngay cả bằng tốt nghiệp trung học phổ thông mày cũng không có! Đây không chỉ là bằng cấp, mà còn đại diện cho kinh nghiệm, cái nhìn, địa vị xã hội, các mối quan hệ.”
Tiểu Ba cúi đầu, nhìn tay mình, không nói lời nào.
Anh Lí nói: “Cô ấy và mày trước đây có ăn ý, đó là bởi vì cô ấy và mày sống trong cùng một thế giới, bây giờ mày lấy cái gì để ăn ý với cô ấy? Khi cô ấy nghe hát tiếng Anh, mày có thể nghe cùng không? Cô ấy đưa mày cùng đi gặp bạn bè, nên giới thiệu như thế nào? Ồ, người đàn ông còn chưa học xong trung học phổ thông? Bạn bè cô ấy sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt gì? Chúng ta không phải trẻ con, đều biết thực ra con người phải sống dưới ánh mắt của người khác.”
Anh Lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba, “Đây là một thế giới thật, mày lại luôn luôn lý trí, hẳn là hiểu được giữa hai đứa không có khả năng!” Anh Lí nắm đầu mẩu thuốc lá, hút một hơi cuối cùng, rồi ném đầu mẩu thuốc đi, “Mày hỏi một trăm người, một trăm người sẽ đều nói có nghĩ tới cũng đừng nên nghĩ làm gì.”
Tiểu Ba ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Em biết, em không nghĩ, đại ca, đưa em về nhà đi!”
Anh Lí dùng sức giẫm lên đầu mẩu thuốc lá, mạnh mẽ nghiền nát nó, đột nhiên đấm Tiểu Ba hai quyền, Tiểu Ba bị đánh cho loạng choạng, lùi về phía sau mấy bước.
Anh Lí chỉ vào anh trách móc: “Mày có biết cái rắm ấy! Mày có biết có bao nhiêu người nói với anh, nói mày rất khôn khéo, bảo anh phải đề phòng mày? Nhưng anh không tin mấy lời của họ, anh tin mày! Khi Ô Tặc mới từ ngục giam đi ra, ngay cả chúng ta cũng khuyên nó đừng nhớ thương Xinh Đẹp, người ta bây giờ rất khá, vậy mà Ô Tặc mặc kệ, nhất quyết muốn đi tìm Xinh Đẹp, kết quả như thế nào? Mày cũng thấy đấy! Người anh em ngốc nghếch đã từng ngồi trong tù của chúng ta lại có khả năng cưới về một cô vợ thông minh, có năng lực lại xinh đẹp! Bao nhiêu người giật mình ngỡ ngàng? Mấy năm nay, bao nhiêu người khuyên mày rời khỏi anh, tự lập con đường riêng, nhưng sao mày không làm? Chuyện tốt như thế, sao mày không làm đi?”
Tiểu Ba không hé răng.
Anh Lí rống lớn: “Hứa Tiểu Ba, có phải mày sống an nhàn lâu quá rồi, quên xuất thân của chúng ta? Chúng ta là những kẻ hỗn nháo! Là lưu manh cái gì cũng dám làm! Mày đâu phải lương dân, làm gì cũng lo toan tính toán! Chẳng lẽ mày đã quên mày dựa vào cái gì để sống à, còn sống tốt hơn người khác? Mày có hai bàn tay trắng, có lòng gan dạ và sáng suốt cùng hợp lại, quy định luật lệ của xã hội này không phải được lập ra vì những người như chúng ta, cứ theo mấy cái quy định đó, đám chúng ta đã tan tác từ đời nào rồi! Thằng nào quy định người chưa tốt nghiệp trung học phổ thông thì không được cưới tiến sĩ? Thằng nào quy định con trai nông thôn không được cưới con gái thành thị? Thằng nào quy định chúng ta kém hơn những kẻ khác? Thằng nào quy định ai tôn quý hơn ai? Chúng ta cũng từng phấn đấu nỗ lực từng bước một mà thành, mồ hôi công sức đổ ra chỉ có nhiều hơn chứ chẳng ít hơn bọn họ! Anh đây rất tự hào vì bản thân! Còn mày, cũng có thể kiêu ngạo vì mình! Đừng nói La Kì Kì không phải công chúa, cho dù thật sự là một cô công chúa, mày cũng xứng đôi!”
Tiểu Ba ngây người nhìn anh Lí, biểu tình phức tạp.
Anh Lí nói: “Mày cút nhanh đi gặp cô ấy cho anh! Mặc kệ cô ấy đã kết hôn hay chưa, đã có bạn trai hay chưa, đều nói hết những lời trong lòng ra, việc gì nên làm thì làm đi, mặc kệ kết quả là gì, ít nhất đã từng gặp lại, không có tiếc nuối, nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, con đường phía trước còn dài, ngày lành còn nhiều mà, con gái tốt cũng không thiếu!”
Anh Lí giật giật tóc mình, thở dốc mấy hơi, tức giận rốt cuộc cũng bình ổn.
Tiểu Ba theo bản năng nhìn lên bầu trời, mặt trời đã xuống núi từ lâu, chỉ có rặng mây đỏ đầy trời chiếu ra những tia sáng cuối cùng.
Đã vẻn vẹn một ngày, Kì Kì còn có thể đang đợi không?
Anh Lí cũng nhìn lên bầu trời, ôn hòa nói: “Anh cố ý kéo dài đến bây giờ, nếu tình cảm nhiều năm còn không đáng để chờ đợi một ngày, như vậy có gặp hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu cô ấy còn là Kì Kì mà chúng ta nhớ, cô ấy nhất định vẫn đang chờ mày, nhất định sẽ không gặp không về! Mặc kệ trong lòng mày nghĩ cái gì, tương lai lại như thế nào, chẳng lẽ cô ấy chờ đợi một ngày không thể đổi lấy một lần gặp mặt mày?”
“Đại ca…” Tiểu Ba muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng nói lại mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh Lí trừng mắt với anh, nhấc chân muốn đá, “Còn không đi, chẳng lẽ muốn anh lôi cổ mày đi?”
Tiểu Ba lắc mình tránh đi, gật gật đầu với anh Lí, dọc theo con đê, bước nhanh về phía trước.
Anh Lí nhìn theo bóng dáng Tiểu Ba biến mất trong bóng đêm.
Anh lại châm một điếu thuốc, vào lan can, đón gió đêm, vừa hút thuốc, vừa mỉm cười.
Rặng mây đỏ đầy trời đang dần dần tháo bỏ lớp áo xán lạn, quy về bóng tối, ngày mai lại là một ngày mới.
Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, kết quả là mưa gió mịt mù hay ánh mặt trời sáng chói? Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là sau ngày mai còn có ngày mai, chỉ cần cuộc sống còn chưa chấm dứt, vĩnh viễn có ngày mai tiếp theo, vĩnh viễn có thể hy vọng ngay sau đó sẽ là hạnh phúc mà chúng ta mong muốn.
Ánh sáng thắp sáng cuộc sống không phải cảnh sắc ngày mai, mà là hy vọng tốt đẹp.
Chúng ta có niềm tin hy vọng tốt đẹp, dũng cảm bước đi, vấp ngã lại bò lên, thất bại sẽ thấy nỗ lực, vĩnh viễn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn, vĩnh viễn tin tưởng dù bản thân mình có bình thường, đều đã có được hạnh phúc thuộc về mình, đó mới là phong cảnh tươi sáng nhất trong cuộc đời bình thường.
Hết phần III.
Hết tập 2.
Vĩ thanh: Vẻ đẹp của sự tha thứ
(Vĩ thanh: nghĩa là đoạn nhạc cuối cùng, từ rất hay thấy ở cuối truyện.)
Trên sân đấu bóng rổ, các nam sinh đều đang tập trung tranh đấu, bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi nhiều lần làm màu da họ trở thành màu đồng, phản phất sức sống mãnh liệt, bồng bột, thỉnh thoảng lại bật ra vài câu nói tục cũng làm người ta bật cười, đây là tư thái độc đáo của thanh xuân.
Bên sân bóng rổ, có những đám nữ sinh túm tụm cùng nhau, chạy quanh bên sân, lúc kêu to cổ vũ, lúc lại vỗ tay.
La Kì Kì mỉm cười nhìn những nữ sinh ấy, họ như vậy có thể là giả không? Rõ ràng là quan tâm đến anh ấy, lại đi cổ vũ cho người khác. Chỉ đưa một chai nước thôi, mà lại cứ như đang làm công việc của gián điệp, vắt hết óc để nghĩ cách tránh đi sự chú ý của mọi người.
Bóng rổ lăn đến dưới chân La Kì Kì, có nam sinh chạy tới lấy bóng. Khi La Kì Kì cúi người nhặt bóng lên, đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng từng diễn ra, cô tưởng rằng khi mình đứng thẳng dậy ném bóng đi, người nhìn thấy sẽ là Trương Tuấn, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô hiểu anh cố ý ném bóng về phía này, anh cũng biết cô hiểu, ánh mắt vụng trộm dậy lên cảm giác ngọt ngào, như có được một bí mật hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng, không phải!
Không có cậu thiếu niên đi nhặt bóng, nhưng vẫn nhìn cô. Cùng là một cái sân ấy, cũng ồn ào giống vậy, cùng là trò bóng rổ, nhưng đã bị ngăn cách bởi thời gian, mười năm.
Cô đưa bóng rổ cho cậu thiếu niên xa lạ, cậu cười cười, tỏ vẻ cảm ơn, rồi lại chạy nhanh ra sân bóng.
La Kì Kì yên lặng rời khỏi sân bóng rổ, đi đến vườn trường.
Khi tới cổng trường, anh bảo vệ trẻ chào hỏi La Kì Kì: “Tan làm rồi à? Hôm nay về sớm thật.”
“Đúng vậy, về sớm một chút mua thức ăn nấu cơm.”
La Kì Kì đứng ngoài cổng trường, nhìn dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường phố, nhớ đến mười năm trước khi cô đứng ở chỗ này, đột nhiên lòng cảm thấy chua xót, là vì mất đi con người, hay còn vì mất đi thời gian? Cô không biết.
Quay đầu lại nhìn, ánh hoàng hôn đã chiếu đến cổng trường, các bạn học sinh túm năm tụm ba ra ra vào vào, hai cô gái mặc đồng phục cấp Ba dắt xe đạp ra cổng trường, vừa nói vừa cười, bàn xem buổi tối gặp nhau ở đâu.
La Kì Kì vẫn nhìn họ, dù biết họ đã đi xa.
Những cô gái ấy là thật lòng đối tốt với nhau, hay chỉ là thân mật ngoài mặt? Họ có thể thưởng thức lẫn nhau, hay là ghen tị nhau? Mười năm sau, khi họ quay đầu nhìn thời thanh xuân của mình, nhớ tới đối phương, sẽ cảm thấy ấm áp, hay là chua sót?
Kì Kì trở lại khách sạn mình thuê, vừa vào cửa liền gọi điện thoại cho Dương Quân.
Dương Quân hỏi: “Bao giờ t cậu đến Bắc Kinh? Tớ đã dọn xong phòng cho cậu từ lâu rồi đó, chỉ chờ cậu vào ở thôi, sẽ thức trắng đêm nói chuyện với cậu.”
“Vài ngày nữa nhé, tớ muốn phiền cậu một chuyện.”
“Cứ nói đi!”
“Tớ biết cậu vẫn thường giữ liên lạc với các bạn hồi cấp Ba, cậu có thể giúp tớ tìm cách liên hệ với Quan Hà không?”
“Không thành vấn đề, cô ấy học lớp 12-4 đúng không? Tớ không hề thiếu bạn bè lớp đó, tớ sẽ hỏi giúp cậu. Hỏi được sẽ gọi cho cậu sau.”
Kì Kì không có di động, vì chờ điện thoại nên không dám đi ra ngoài ăn cơm, cô gọi bữa tối đến phòng, vừa xem TV vừa chờ điện thoại.
Hơn ba tiếng sau, hơn mười một giờ, điện thoại của Dương Quân mới đến.
“Sau khi Quan Hà tốt nghiệp cấp Ba, cũng không liên lạc nhiều với mọi người, tớ hỏi mấy bạn liền, bạn này lại hỏi bạn kia, chỉ tìm được một địa chỉ thư điện tử của cô ấy thôi, còn không biết giờ có dùng không, cậu gửi thư cho cô ấy thử xem, nếu không được, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
“Cảm ơn nhé.”
“Không phải khách khí, cậu cứ chơi thoải mái, nhớ chụp nhiều ảnh nữa, khi nào đến Bắc Kinh chúng ta lại tán gẫu.”
“Ừ.”
Treo điện thoại, Kì Kì lập tức mở máy tính, vào hòm thư, nhưng vẫn ngẩn người nhìn màn hình thư điện tử.
Lúc ấy còn đang trong thời niên thiếu, khí phách sổi nổi, chỉ lo nhìn về phía trước, cũng không cận thận hiểu được tâm tư Quan Hà, thật ra cô ấy viết thư, là ôm nỗi áy náy rất sâu và lời cầu xin tha thứ, chỉ là vì rất kiêu ngạo, không đặt bản thân vào vị trí của người nói lời xin tha thứ, làm như không cần để ý Kì Kì có tha thứ cho cô ấy không. Nhưng thật sự không cần sao? Nếu không cần, tại sao ngày yết bảng thi vào đại học vẫn ở bên Kì Kì? Cần gì phải viết lá thư đó giãi bày nỗi lòng mình?
Kì Kì không hồi âm, đối với Kì Kì mà nói đó chính là sự phóng khoáng, vứt bỏ tất cả những gì buồn phiền, không thoải mái trong quá khứ, nhưng đối với Quan Hà thì sao?
Kì Kì không biết Quan Hà còn nhớ chuyện trước đây không, nếu cô ấy còn nhớ rõ, vậy khi cô ấy nghe thấy bài “Lại thấy khói bếp”, nhìn thấy người khác trượt patin, chỉ sợ ký ức sẽ mang theo nỗi chua xót, nhưng vào lúc ấy, các cô từng nghĩ sẽ khắc sâu những kỷ niệm tốt đẹp vào trong đầu, có thể nhẹ nhàng kể cho con gái nghe chuyện xưa tươi vui của mình.
Kì Kì bắt đầu gõ chữ.
Quan Hà:
Tớ là La Kì Kì, đây là lá thư đến muộn từ rất nhiều năm trước. Có lẽ đã không cần thiết nữa, nhưng nếu tớ không làm, tớ sẽ không thể cảm thấy thoải mái.
Năm đó sau khi Trương Tuấn và tớ chia tay, tớ làm bộ như chẳng hề để ý, dùng tiếng cười đùa để đè nén bi thương, thực ra, nỗi hận anh ấy trong lòng tớ chỉ có bản thân tớ mới biết, hận anh ấy phụ tình cảm của tớ, hận anh ấy không thích tớ, hận những lời hứa của anh ấy đều trở thành lời nói dối, chính vì vậy, tớ sẽ cố ý cười vui trước mặt anh ấy như không có chuyện gì, cố ý về nhà cùng Thẩm Viễn Triết, cố ý để người khác hiểu lầm tớ và Thẩm Viễn Triết đang yêu đương. Dùng hành động để nói với anh ấy, ai thèm để ý anh có thích em hay không? Không có anh, em vẫn vui vẻ hạnh phúc, không có anh, cũng có người khác quan tâm đến em.
Nhưng, vì bi thương vô hạn bị áp chế chưa bao giờ được phóng thích, theo thời gian đã dần dần lên men, tớ càng muốn quên thì lại càng không thể quên được, tớ không có dũng khí quay đầu, chỉ có thể đi về phía trước.
Mấy ngày nay tớ về quê nhà, ngồi trong vườn trường, nơi chúng ta đã từng học tập và hồi tưởng lại những chuyện quá khứ, tớ phát hiện ra rằng những oán hận và bi thương của tớ đang chậm rãi được chữa lành.
Tớ và Trương Tuấn chia tay, thật sự có liên quan đến cậu, nhưng, cũng không liên quan đến cậu. Có lẽ mười năm trước, tớ nói những lời này, cậu sẽ không thể hiểu, nhưng bây giờ tớ nghĩ cậu hiểu được ý tớ. Khi niên thiếu yêu nhau say đắm, vô cùng chân thành tha thiết, nhưng trong chân thành tha thiết lại có vụng về, bởi vì ngốc nghếch chưa trưởng thành nên làm người khác bị tổn thương và mình cũng bị tổn thương. Tuổi càng lớn, sẽ ngày càng trưởng thành hơn trong tình yêu, nhưng mối tình đầu chân thành tha thiết và ngốc nghếch ấy, mỗi người chỉ có một lần, vì thế, năm tháng trôi qua, tất cả sẽ dần bị lãng quên, chỉ có những gì tốt đẹp mới nhớ kỹ.
Mấy ngày nay tớ càng nhớ lại lại càng khẳng định Trương Tuấn từng toàn tâm toàn ý yêu tớ, có thể được anh ấy yêu như vậy, tớ thật may mắn. M anh ấy, là vì năm đó tớ cũng từng ngốc nghếch yêu anh ấy, kiêu ngạo, tự ti, nhạy cảm, quật cường của tớ đã xúc phạm tới anh ấy, không phải vì cậu.
Quan Hà, cậu không cần đổ lỗi nguyên nhân tớ và Trương Tuấn chia tay lên người mình, hãy tha thứ cho chính mình.
Tớ còn muốn nói cho cậu một bí mật. Năm đó tớ không chỉ hâm mộ, thưởng thức cậu, mà tớ cũng từng vô cùng ghen tị với cậu, tớ cũng có rất nhiều ý nghĩ đen tối, tuy rằng không tạo thành thương tổn lớn nào, nhưng tớ cũng chẳng khác gì cậu.
Chúng ta cũng không phải là thiên sứ, đều không hoàn mỹ, nhưng chúng ta vẫn nên trân trọng những khuyết điểm của riêng mình.
Chân thành hy vọng cậu luôn hạnh phúc, vui vẻ, bởi vì, sự hiện diện của cậu là điều vô cùng đặc biệt trong lòng tớ, vĩnh viễn!
La Kì Kì.
Ấn nút gửi thư, Kì Kì mỉm cười với màn hình, chỉ hy vọng khi Quan Hà nhận được bức thứ này, cũng có thể mỉm cười với màn hình. Từ giờ trở đi, khi nhớ tới quá khứ, cho dù có phiền muộn, cũng chỉ là phiền muộn năm tháng như dòng nước chảy.
Tối đó, Kì Kì ngủ rất yên ổn.
Ngày hôm sau thức dậy, cô bắt đầu tìm cách liên hệ với cô giáo Cao.
Khi học đại học, cô vẫn gửi thiệp chúc mừng năm mới cho cô giáo Cao, sau đó, không biết tại sao lại mất liên lạc.
Tìm địa chỉ của cô Cao cũng không khó. Khi cô học cấp Ba, chồng cô Cao đã làm phó hiệu trưởng trường kỹ thuật, bây giờ nhất định chức còn lớn hơn, tra người dân bình thường thì không dễ, nhưng tra những người làm quan lại vô cùng dễ.
Tất cả đều như cô nghĩ, không khó khăn lắm, cô hỏi số điện thoại văn phòng chồng cô Cao.
Điện thoại thông, cô nói: “Xin hỏi đó có phải là giám đốc Vương không?”
“Chính là tôi.”
“Chào ngài, tôi tên là La Kì Kì, là học trò của cô giáo Cao.”
Lời cô còn chưa dứt, đối phương đã sang sảng cười rộ lên: “La Kì Kì, là trạng nguyên thi vào đại học đ, sau đó vào Thanh Hoa học?”
“Vâng, là tôi.”
“Cao Tuệ nhất định sẽ rất vui, tôi sẽ cho cô số điện thoại của cô ấy, cô trực tiếp liên hệ với cô ấy.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
La Kì Kì yên lặng ngồi một lúc, lắng đọng lại tâm tình, mới gọi điện thoại cho cô Cao, vốn đang căng thẳng nên những lời ân cần thăm hỏi đều không nghĩ tới, cô Cao trực tiếp nói: “Kì Kì, là em à? Lão Vương nói với cô em đã trở lại.”
“Cô giáo Cao, là em ạ.” La Kì Kì thấy mũi mình cay cay, giống như người phiêu bạc nhiều năm bên ngoài, rốt cuộc cũng được nghe âm thanh của quê hương.
“Kì Kì…” Cô Cao xác nhận là cô, lại không biết nói gì, im lặng một lúc mới nói, “Cô thấy điện báo em đang gọi máy bàn trong vùng, em ở đâu?”
“Em ở khách sạn.”
Kì Kì nói tên khách sạn và địa chỉ, sau khi bàn với cô Cao, quyết định đến một nhà hàng Tây gần đó gặp nhau, có thể uống một chút cà phê trước và nói chuyện phiếm, sau đó cùng ăn cơm chiều.
Kì Kì ngồi trong nhà hàng đợi, không lâu sau, một người phụ nữ tóc ngắn đi tới, dáng người đã mập ra, nụ cười lại vô cùng tươi sáng.
La Kì Kì lập tức đứng lên, vì từ nội tâm có lòng tôn kính, nên không mỉm cười theo thói quen, giống một cô bé nhút nhát.
Cô Cao cũng vậy, trước tiên nhìn La Kì Kì từ đầu đến chân, như đang muốn kiểm tra xem cô có sơn móng tay đỏ chói, có đeo đồ trang sức không.
Cô Cao bảo Kì Kì ngồi xuống, cau mày nói: “Sao lại gầy thế? Mỗi ngày em ăn cái gì? Cô nghe nói em ra nước ngoài, đồ ăn ở nước ngoài không ngon à? Thân thể em không khỏe? Có thường xuyên rèn luyện thân thể không?”
La Kì Kì cười, La Kì Kì khéo léo thông minh ở trước mặt cô giáo Cao chỉ là một cô bé không biết tự chăm sóc bản thân.
Cô nhẹ giọng hỏi tình hình gần đây của cô Cao.
Sau khi cô Cao sinh em bé, sức khỏe không tốt, liền nghỉ việc dạy học, bây giờ đang công tác tại văn phòng. Có một đứa sáu tuổi, đang học đàn dương cầm, công việc chủ yếu mỗi ngày của cô chính là đấu trí so dũng với con, để con luyện đàn nhiều hơn.
Kì Kì rất vui vẻ lắng nghe, biết được người mình yêu thương, tôn trọng có được cuộc sống hạnh phúc chính là niềm vui lớn nhất.
Kì Kì vẫn ở bên cô Cao cho đến hơn chín giờ tối, mới lưu luyến tạm biệt nhau.
Lúc rời đi, cô vô cùng trịnh trọng nói với cô giáo Cao: “Cảm ơn cô, cô Cao, nếu không có cô, vận mệnh của em sẽ hoàn toàn không khác biệt.” Đây là lần đầu tiên Kì Kì nói ra lời cảm ơn cô Cao, mười năm sau, cô mới hiểu một đạo lý, trong lòng nghĩ gì phải nói ra, người ta mới biết được.
Cô Cao không có thói quen nói trắng ra, ngại ngùng chuyển hướng đề tài, nhưng mà, có thể nhìn ra được, trong lòng cô vô cùng kích động cao hứng. Có học trò thật lòng cảm kích cô, có học trò vì cô mà thay đổi được cả vận mệnh, đây có lẽ mới chính là vòng nguyệt quế vinh quang nhất trong cuộc đời giáo viên của cô.
Kì Kì rất vui vì mình có thể nói ra lời cảm kích cô giáo Cao.
Trở lại khách sạn, chuyện đầu tiên Kì Kì làm chính là kiểm tra hòm thư điện tử.
Không có hồi âm của Quan Hà, không biết cô ấy có kiểm tra hòm thư không, hay hòm thư này đã bị bỏ rồi, lòng cô có nỗi thất vọng nhàn nhạt, nhưng rồi lại nghĩ, chỉ cần bản thân có lòng, khẳng định có thể liên hệ được với Quan Hà, không cần phải vội vàng trong chốc lát.
Tắm rửa xong, Kì Kì ôm hộp giấy lên giường, nhìn nó ngẩn người, bên trong có chứa tất cả niềm vui và nước mắt thời niên thiếu của cô.
Mười năm trước, trong lòng cô đau xót, oán hận niêm phong tất cả, hận không thể cả đời không bao giờ nhớ lại nữa, cũng tin tưởng vững chắc trên con đường phía trước, nhất định có thể gặp được những con người ưu tú và thú vị hơn, mười năm sau, trải qua thời gian lắng đọng lại, cô bắt đầu hiểu được, đó mới là những gì tốt đẹp nhất cô có được trong cuộc đời mình.
Tiểu Ba đã sớm quên cô, Trương Tuấn đã sớm không còn yêu cô nữa, nhưng, họ đã từng quý trọng và thương yêu cô, điều đó mới là quan trọng nhất.
Không biết đêm qua khi nào thì ngủ, buổi sáng tỉnh lại, La Kì Kì phát hiện mình như vừa mới ngủ cạnh cái hộp giấy, không khỏi cười khổ
Đeo kính áp tròng, đeo đồ trang sức trang nhã. Mặc váy hoa rộng, đội mũ che nắng màu vàng nhạt, đi đôi giày thoải mái nhất, mang theo chiếc túi xách màu vàng nhạt nữ tính, La Kì Kì nhìn mình trong gương, vừa lòng gật gật đầu, vui vẻ bước ra cửa.
Cô như đang dạo phố, đến quán karaoke trước đây của Tiểu Ba, hoàn toàn trong dự đoán, quán karaoke đã không thấy nữa. Những cửa hàng xung quanh cũng bị hủy hoàn toàn, thống nhất quy hoạch thành một phố bán đồ ăn vặt.
La Kì Kì vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn nhẹ, vẫn đi dạo đến cuối đường.
Ra đường dành riêng cho người đi bộ, có rất nhiều lái xe taxi ngồi xổm ở ven đường, hỏi cô có muốn đi xe không. Cô khách khí lắc đầu, dọc theo con đường ba phần quen thuộc, bảy phần xa lạ, dạo đi, dạo lại.
Cô còn bị lạc đường, nhưng đi đi lại lại, vẫn ra ngoài được, hơn hai giờ sau, đi tới trước phòng khiêu vũ.
Đã thay đổi hoàn toàn, không tìm thấy “Bên Dòng Nước” của ngày trước nữa.
Bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán, nên La Kì Kì cũng không quá thất vọng, theo dòng người, chậm rãi bước đi, mỉm cười đánh giá từng cái góc, nhưng sâu trong lòng vẫn có một tia phiền muộn không thể lái đi được. Người xưa thở dài cảnh còn người mất, nhưng lại không biết điều bi ai nhất là cảnh vật không còn thuộc về mình, người nay còn không có cảnh vật để mà tưởng nhớ.
Ba chữ “Bên Dòng Nước” thật to, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, mà nó đã đột nhiên nhảy vào mắt.
Giây phút đó, cô dường như đã ngừng thở.
Chỉ sau một cái chớp mắt, cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Chỉ là tên quán giống nhau mà thôi. “Bên Dòng Nước” là một hiệu sách rộng rãi cổ kính, không phải phòng khiêu vũ ngợp trong vàng son. Tuy nhiên, cô lại không nhịn được đẩy cửa kính ra, nâng rèm trúc lên, đi vào hiệu sách.
Không gian thoáng mát, thanh bình, hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Không biết là vì thời gian, hay vì việc kinh doanh vốn không thuận lợi, mà khách trong hiệu sách không nhiều lắm, hai cô nhân viên cũng có vẻ lười biếng nhàn hạ, nhìn thấy cô tiến vào, chỉ cười cười.
La Kì Kì vừa đi vừa đánh giá những cuốn sách trên kệ, hiệu sách trang hoàng đặc biệt theo phong cách lâm viên Trung Quốc cổ xưa, lợi dụng giá sách và hàng sách tạo ra một không gian riêng nhỏ bé, ngoài mấy cây xanh làm đẹp ra, không trang trí thứ gì khác.
Không giống những hiệu sách khác, tràn ngập những sách văn nghệ giải trí, trong này có rất nhiều sách về quản lý, tài chính, thậm chí cả kinh tế vi mô nhàm chán cũng có.
Điều làm La Kì Kì kinh ngạc nhất là, góc trong cùng của hiệu sách, còn có một không gian vuông vức, kê một bàn bi-a. Lúc này đèn treo bên trên còn chưa bật, không gian u ám yên tĩnh, giống như một thế giới khác.
Cô đến gần, cầm gậy bi-a lên, vô ý nghịch nó trên tay, bao nhiêu kỷ niệm như dòng nước lũ tràn về trong đầu.
Người phục vụ bật đèn lên, bàn bi-a hiện rõ, gián đoạn hình ảnh trong đầu La Kì Kì, cô gái mỉm cười nói: “Nếu chị có cần gì, cứ bảo tôi.”
“Cho tôi một cốc trà long tỉnh, có thể chứ?”
“Được.”
La Kì Kì cúi người, chỉnh thế đánh, ba một tiếng, đẩy gậy, tất cả quả bóng bi-a trên bàn đều tản ra. Kỹ năng Tiểu Ba dạy cho cô, cô vẫn không quên.
Sau khi cô đánh một quả, người phục vụ bưng trà lại, đặt trên một chiếc bàn tròn: “Mời chị ngồi đây, mời dùng.”
La Kì Kì nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ của các cô tên là gì, cô biết không?”
Cô gái cười cười ngại ngùng: “Tôi không biết, hằng ngày chị Vương quản lý quán, ông chủ thật sự là bạn của chồng chị Vương, thỉnh thoảng lại đến đây chơi bi-a.”
“Người ấy trông như thế nào?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian